kể về cuộc đời

Một tuần sau khi ra đời, "ATM gạo" ở TPHCM đã lan tỏa khắp cả nước. ATM gạo trở thành biểu tượng nghĩa tình cho một tinh thần tương thân, tương ái, đùm bọc lẫn nhau trong hoạn nạn. Từ ATM gạo, sau khi TPHCM kết thúc giãn cách xã hội, ông chủ PHG Lock tiếp tục triển khai "ATM khẩu trang" miễn phí dành cho người nghèo. Chúng ta kể về cuộc đời mình như thế nào? vuagroup.com 20:48. Mark Twain từng nói rằng "Con người ta có hai ngày quan trọng nhất trong cuộc đời. Một là ngày ta được sinh ra và hai là khi ta biết ta sinh ra trên cõi đời này để làm gì". Thực ra lần đầu tiên tôi nghe đến câu Tôi cứ sống cuộc sống của bản thân mình với hi vọng rằng một thời gian nào đó tôi sẽ tiến hành cuốn vào một cuộc sống thú vị và tràn trề ý nghĩa. Tôi sống như thể mình là 1 trong nhân thứ rất đặc trưng và chỉ việc chờ thời gian thích hợp, hành trình dài phiêu lưu của tớ sẽ bắt đầu. Trong quãng đời hoạt động nghệ thuật, nghệ sĩ Trần Phương đã có nhiều cống hiến cho điện ảnh Việt Nam qua hai vai trò: diễn viên và đạo diễn. Nghệ sĩ Trần Phương được đạo diễn Mai Lộc chọn vào vai A Phủ khi ông 29 tuổi. NSND Trà Giang tôn ông là "con chim đầu đàn Chia sẻ về Kỳ thi lớn nhất cuộc đời, Thanh Thanh Huyền nói: "Nhiều bạn trẻ hiện nay thường lo sợ rằng việc theo đuổi ước mơ là điều viển vông, xa vời nhưng đối với Huyền, đó là khao khát, là bản năng sâu thẳm nhất của mỗi người. Chỉ cần có đủ quyết tâm thì mọi hoài bão dù có lớn lao thế nào cũng sẽ thành hiện thực." Künstliche Befruchtung Für Singles In Holland. Chúng ta chịu trách nhiệm 100% cho cuộc đời mình, và chấp nhận rằng ta tạo ra cuộc sống của chính mình chứ không chỉ phản ứng lại nó. Làm sao ta có thể đi đến nơi mình muốn nếu chỉ ngồi trên ghế phụ của chuyến xe cuộc đời? Hãy là người cầm lái của chuyến xe đời bạn, là tác giả của câu chuyện mà bạn là nhân vật chính cùng với bài viết dưới đây nhé!Tôi lớn lên trong một nhà ngôi nhà không có TV. Trong khi phần lớn những người bạn của mình tán gẫu về các chương trình yêu thích, tôi đã phải giả vờ hiểu, gật đầu và cố gắng cười vào bất kỳ thời điểm nào thích đang xem Viết về cuộc đời mìnhMặc dù tôi đã bỏ lỡ hầu hết các chương trình và những bộ phim trong thời niên thiếu của mình, nhưng không phải là tất cả chúng. Bất cứ khi nào bố tôi cần phải làm việc muộn, mẹ, chị gái và tôi sẽ đến văn phòng của ông và được bố trí vào phòng họp cùng một bộ phim thuê. Cũng chính nhờ những lần ấy, lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với bộ ba tác phẩm Chiến tranh giữa các vì nhiều lý do khác nhau, bộ ba phim đó mang rất nhiều giá trị cảm xúc cho hàng triệu người hâm mộ. Đối với tôi, điều thu hút nhất không phải là những pha hành động gay cấn, những kiến thức khoa học hay lối diễn xuất, mà là câu chuyện. Về cốt lõi, cốt truyện của Chiến tranh giữa các vì sao là về một người nông dân hoàn toàn tầm thường có thể được xem như một người tầm thường trong những người tầm thường hóa ra lại là nhân vật quan trọng nhất trong câu chuyện về thiên là câu chuyện về một người bị kéo ra khỏi cuộc sống nhàm chán thường nhật, và một thế lực bên ngoài đẩy họ vào một câu chuyện tuyệt kiến ​​điều này khi còn nhỏ, tôi lấy đó như kế hoạch tương lai cho cuộc sống của chính mình. Mặc dù có ý nghĩ này từ đó, nhưng đến mãi sau này tôi mới ý thức rõ được điều này. Tôi cứ sống cuộc sống của mình với hy vọng rằng một lúc nào đó tôi sẽ được cuốn vào một cuộc sống thú vị và tràn đầy ý nghĩa. Tôi sống như thể mình là một nhân vật rất quan trọng và chỉ cần chờ thời điểm thích hợp, hành trình phiêu lưu của tôi sẽ bắt thoát đã đến năm hai mươi chín tuổi, gần tám năm làm công việc của một kỹ sư với ba năm cuối chỉ ước gì tôi có thể bỏ việc, và giấc mơ của tôi thì vẫn chưa thành hiện thực. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng sẽ không có ai đến, rằng cuộc phiêu lưu tuyệt vời của tôi, cuộc phiêu lưu mà tôi đã chờ đợi, sẽ không bao giờ xuất hiện. Đó là lúc tôi bắt đầu xem xét thực tế rằng tôi sẽ cần phải thay đổi chiến lược của vẫn mong muốn một cuộc phiêu lưu và cuộc sống có ý nghĩa, chỉ là bây giờ tôi mới nhận ra rằng những gì tôi đã hy vọng sẽ xảy ra với mình ngày càng ít có khả năng thành hiện thực. Đó là lúc tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đã sống cuộc sống của mình như thể tôi là nhân vật chính trong một câu chuyện mà người khác đang viết. Tôi đã không biết vai trò hay lời thoại của mình, nhưng vẫn tin rằng tôi là nhân vật chính. Đây là điều cần phải thay chuyển đổi tinh thần mà tôi đã thực hiện là chuyển từ việc trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của người khác, sang tác giả câu chuyện của chính tôi muốn phiêu lưu, tôi sẽ phải viết một câu chuyện phiêu lưu, và nếu tôi muốn có ý nghĩa, tôi sẽ phải viết một câu chuyện có ý nghĩa. Sự thay đổi đó là vô cùng quan trọng, nhưng cũng vô cùng đáng quan ngại, bởi vì bây giờ tôi phải chịu trách nhiệm về câu chuyện còn việc chờ đợi người khác viết nên cuộc sống mà tôi mong muốn, thay vào đó mỗi ngày tôi sẽ chịu trách nhiệm viết nó. Nếu đó không phải là những gì tôi đã kỳ vọng, thì đó cũng là do tôi thôi. Ngay lập tức tôi nhận ra một vấn đề là mình chưa từng viết một câu chuyện như thế này trước đây, vậy tôi phải bắt đầu từ đâu? Điều đó đã buộc tôi phải tự xem xét nội đã phải phác thảo loại câu chuyện cuộc sống mà tôi mong muốn cho bản thân mình, tôi phải vạch ra các nguyên tắc và giá trị mà tôi muốn cho nhân vật chính của mình là tôi, và phải lên kế hoạch trước những bước tôi cần phải làm trong câu chuyện này. Điều đó cũng có nghĩa là tôi không chỉ phải chấp nhận những rủi ro đến với mình mà còn phải sắp xếp chúng và sống với chúng một cách tự nguyện và chủ ba năm tôi đã tiến bộ như một nhà văn, ít nhất là với câu chuyện của riêng tôi. Nhân vật chính của tôi đang đối mặt với những bước đi mạo hiểm, anh ấy đang tiến bộ từng ngày và học tập được rất nhiều. Tôi không nhất thiết phải quan tâm những chương tiếp theo sẽ như thế nào và tôi không biết kết thúc sẽ như thế nào, nhưng tôi tràn đầy hy vọng, bởi vì hiện tại câu chuyện của tôi là một câu chuyện hay, và tôi thích nơi mà nó hướng còn bạn? Bạn có cảm thấy mình là một nhân vật trong câu chuyện của người khác không, hay bạn cảm thấy mình là tác giả của chính câu chuyện đời mình?Bạn muốn câu chuyện cuộc đời mình thuộc thể loại nào, và nhân vật chính trong câu chuyện ấy giữ các nguyên tắc và giá trị gì?Hãy tưởng tượng vào cuối cuộc đời này, tất cả chúng ta sẽ so sánh các câu chuyện và ai đó sẽ yêu cầu được xem câu chuyện của bạn. Khi nhìn vào những gì bạn đã và đang viết, bạn sẽ tự hào khoe với họ, hay thầm ước giá như mình đã viết được nhiều hơn thế?Rất có thể khi bạn đọc bài viết này, bạn đang có được rất nhiều đặc ân về sự tự do, những cơ hội và sức mạnh tài chính đáng kinh ngạc, nếu so sánh với hầu hết lịch sử loài người và phần lớn thế giới ngày nay. Tất cả những điều đó sẽ có thể tạo nên một câu chuyện tuyệt vời, bạn sẽ viết gì với chúng?Sẽ đến lúc nào đó trong đời chúng ta sẽ chạm tới ngưỡng khủng hoảng bản sắc cá nhân. Bạn sẽ đứng trước câu hỏi lớn của cuộc đờiBây giờ tôi có phải là tôi không?Nếu tôi không phải là tôi thì tôi là ai?Nếu có lúc nào đó bạn thấy mình KHÔNG-LÀ-AI-CẢ thì hãy nhìn vào những dấu vân tay trên đôi bàn tay mình, và cả những đường chỉ tay trong lòng bàn tay. Nơi đây đã ghi dấu ấn rành rành, không thể chối cãi về bản sắc riêng biệt của bạn mà không bất cứ ai trên đời này sở hữu giống y chang bạn. Hãy tự tin giơ tay khẳng định “Tôi là chính tôi!”Hãy đến cùng làm nên dấu ấn của riêng mình trong chương trình “Becoming Me - Hành Trình Trở Thành Chính Mình“Khuyến cáo về bài đăng Các bài đăng trên được thực hiện bằng cách sử dụng nguồn lực cộng đồng được dịch lại từ các nguồn khác nhau hoặc do chuyên gia cộng tác viết - luôn nỗ lực cải thiện chất lượng nội dung và nâng cao tính chuyên môn bằng cách cộng tác với chuyên gia tại Tuy nhiên người đọc cần tự kiểm chứng lại thông tin và đặc biệt các bài đăng không thể thay thế các giải pháp cần chuyên môn khác như trị liệu, tham vấn, coaching... bạn có thể tham khảo danh sách các dịch vụ, chuyên gia từ tại đây thêm Vở Bài Tập Làm Văn Lớp 5 Tuần 1, Tập Làm Văn 5Nguồn bài dịch từ trang gốc Bài gốc tiếng Anh thức sản xuất nội dung Dịch & biên tập theo hình thức crowdsourcing - sử dụng nguồn lực cộng đồng tại Cộng tác sản xuất nội dung tại - đồng hành cùng mọi người trên con đường hướng tới cuộc sống hạnh tiết Xem tại đây Câu chuyện của thằng bạn tôi là một câu chuyện buồn. Nhưng câu chuyện mà tôi kể dưới đây, tôi lại nghĩ nó là một chuyện vui. Nó không hài hài vui vui như những câu chuyện tiếu lâm khác. Mà nó vui, vì thằng bạn tôi đã chọn nó là một câu chuyện hài. Chiều nay tan học, ngồi ở quán nước quen thuộc bên vỉa hè để tán với tụi bạn học. Nước vào, lời ra, thế là nghe được một câu chuyện buồn của cậu bạn. Chuyện xoay quanh với những khó khăn mà cậu bạn tôi đang mắc phải. Gia đình gặp biến cố, toàn bộ kinh phí trang trải cho việc học buộc phải ngưng trệ, việc cần làm của cậu ấy lúc này là bán đi hết số tài sản quý giá đang có của mình, một chiếc máy tính cũ cùng với chiếc xe máy cũng không gọi gì là mới. Có một nét đượm buồn hiện trên khuôn mặt hốc hác của bạn tôi, khuôn mặt mà trước đây vẫn đầy đặn và cực duyên với nụ cười răng khểnh. Câu chuyện kết thúc kéo đến một không gian trầm lặng giữa cái bàn nhựa của bốn thằng sinh viên, cho dù lúc này về chiều, thành phố đã bắt đầu lên đèn nhộn nhịp. Bốn thằng tĩnh lặng như nhau, như cũng muốn an ủi cậu bạn của mình. Nhưng sự yên lặng phút chốc bị phá tan bởi một tiếng nói, “Mấy chú ơi, cho con năm ngàn con mua bánh mì ăn đi mấy chú, sáng giờ con đói quá”. Cả bốn thằng nhìn vào khuôn mặt nhem nhuốc của một chú bé ăn xin, với chiếc áo thun màu vàng đục mà đã phải rất lâu rồi nó là màu trắng. Loay hoay mãi tôi mới lấy được cái ví mỏng tanh của mình ra, nhưng nhận ra mình đã chậm hơn cậu bạn mình, cậu bạn nãy giờ với nét mặt buồn bỗng nhiên mỉm cười một cách tươi rói và nhét vào tay thằng bé đó tờ tiền mà tôi nghĩ có thể mua được thứ gì đó ngon hơn bánh mì. Đợi khi cậu bé đi rồi, bạn tôi mới quay lại với chúng tôi và cười tươi nói rằng “Hình như tao còn sướng hơn nhiều người tụi mày à ! Mỗi người có một câu chuyện và tao nghĩ câu chuyện của tao vẫn chưa đến nỗi nào đâu, vẫn ngày ba bữa được mà”…Ừ thì là thế ! Mỗi người trong chúng ta ai cũng có những câu chuyện của riêng mình, có chuyện buồn chuyện vui, nhưng điều quan trọng nhất, đó là mỗi chúng ta chính là tác giả của câu chuyện đời mình, hay dở khác nhau. Do đó khi đứng trước một khó khăn nào đó, chúng ta xin đừng bỏ cuộc, và hãy nghĩ đó là những bước ngoặc của câu chuyện cuộc đời, nơi mà ta thể hiện năng lực sáng tác. Cũng như chiều nay có một ai đó đang rong rủi bên đường để kiếm cho mình hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp. Nguồn Tản Văn Cuộc Sống Steve Jobs đã qua đời vào sáng 5/10/2011, khiến cả thế giới sửng sốt và tiếc nuối. Ông là người kín tiếng, gần như không bao giờ nói về đời tư và cuộc trò chuyện cởi mở nhất có lẽ là bài phát biểu dưới đây Steve Jobs - một biểu tượng công nghệ của thế giới. Ảnh Apple."Tôi rất vinh dự có mặt trong lễ trao bằng tốt nghiệp của các bạn hôm nay tại một trong những trường đại học uy tín nhất thế giới. Tôi chưa bao giờ có bằng đại học. Phải thú nhận đây là lần tôi tiếp cận gần nhất với một buổi tốt nghiệp. Tôi muốn kể cho các bạn ba câu chuyện về cuộc đời tôi. Không có gì nhiều nhặn. Chỉ là ba câu chuyện. Chuyện thứ nhất là về việc kết nối các dấu chấm kết nối các sự kiện Tôi bỏ trường Reed College ngay sau 6 tháng đầu, nhưng sau đó lại đăng ký học thêm 18 tháng nữa trước khi thực sự rời trường. Vậy, vì sao tôi bỏ học? Mọi chuyện như đã định sẵn từ trước khi tôi sinh ra. Mẹ đẻ tôi là một sinh viên, bà chưa kết hôn và quyết định gửi tôi làm con nuôi. Bà nghĩ rằng tôi cần được nuôi dưỡng bởi những người đã tốt nghiệp đại học nên sắp đặt để trao tôi cho một vợ chồng luật sư ngay trong ngày sinh. Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi vào phút chót bởi họ muốn nhận một bé gái hơn là tôi. Vì thế, cha mẹ nuôi của tôi, khi đó đang nằm trong danh sách xếp hàng, đã nhận được một cú điện thoại vào nửa đêm rằng "Chúng tôi có một đứa con trai không mong đợi, ông bà có muốn chăm sóc nó không?" và họ trả lời "Tất nhiên rồi". Mẹ đẻ tôi sau đó phát hiện ra mẹ nuôi tôi chưa bao giờ tốt nghiệp đại học còn cha tôi thậm chí chưa tốt nghiệp phổ thông trung học. Bà từ chối ký vào giấy tờ trao nhận và chỉ đồng ý vài tháng sau đó khi bố mẹ hứa rằng ngày nào đó tôi sẽ vào đại học. Sau đó 17 năm, tôi thực sự đã vào đại học. Nhưng tôi ngây thơ chọn ngôi trường đắt đỏ gần như Đại học Stanford vậy. Toàn bộ số tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi phải dồn vào trả học phí cho tôi. Sau 6 tháng, tôi thấy việc đó không hề hiệu quả. Tôi không có ý niệm về những gì muốn làm trong cuộc đời mình và cũng không hiểu trường đại học sẽ giúp tôi nhận ra điều đó như thế nào. Tại đó, tôi tiêu hết tiền mà cha mẹ tiết kiệm cả đời. Vì vậy tôi ra đi với niềm tin rằng mọi việc rồi sẽ ổn cả. Đó là khoảnh khắc đáng sợ, nhưng khi nhìn lại, đấy lại là một trong những quyết định sáng suốt nhất của tôi. Tôi bắt đầu bỏ những môn học bắt buộc mà tôi không thấy hứng thú và chỉ đăng ký học môn tôi quan tâm. Tôi không có suất trong ký túc, nên tôi ngủ trên sàn nhà của bạn bè, đem đổi vỏ chai nước ngọt lấy 5 cent để mua đồ ăn và đi bộ vài km vào tối chủ nhật để có một bữa ăn ngon mỗi tuần tại trại Hare Krishna. Những gì tôi muốn nói là sau này tôi nhận ra việc cố gắng theo đuổi niềm đam mê và thỏa mãn sự tò mò của mình là vô giá. Tôi sẽ kể cho các bạn một ví dụ Đại học Reed khi đó có lẽ là trường tốt nhất dạy về nghệ thuật viết chữ đẹp ở Mỹ. Khắp khuôn viên là các tấm áp-phích, tranh vẽ với những dòng chữ viết tay tuyệt đep. Vì tôi đã bỏ học, tôi quyết định chỉ đăng ký vào lớp dạy viết chữ để tìm hiểu họ làm điều đó thế nào. Tôi học cách biến hóa với nét bút, về khoảng cách giữa các chữ, về nét nghiêng, nét đậm. Đây là môn học nghệ thuật và mang tính lịch sử mà khoa học không thể nắm bắt được và tôi thấy nó thật kỳ diệu. Những thứ này khi đó dường như chẳng có chút ứng dụng thực tế nào trong cuộc đời tôi. Nhưng 10 năm sau, khi chúng tôi thiết kế máy Macintosh, mọi thứ như trở lại trong tôi. Và chúng tôi đưa nó vào trong Mac. Đó là máy tính đầu tiên có các font chữ đẹp. Nếu tôi không bỏ học chỉ để theo một khóa duy nhất đó, máy Mac sẽ không bao giờ được trang bị nhiều kiểu chữ hoặc có được sự cân xứng về khoảng cách các chữ như vậy sau này Windows đã sao chép lại. Nếu tôi không bỏ học, tôi có lẽ sẽ không bao giờ tham gia lớp nghệ thuật viết chữ và máy tính có lẽ không có được hệ thống chữ phong phú như hiện nay. Tất nhiên, chúng ta không thể kết nối các dấu ấn tương lai, bạn chỉ có thể móc nối chúng khi nhìn lại quá khứ. Vậy hãy tin rằng các dấu chấm, các sự kiện trong cuộc đời bạn về mặt này hay mặt khác sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bạn. Bạn phải có niềm tin vào một thứ gì đó - sự can đảm, số phận, cuộc đời, định mệnh hay bất cứ điều gì - cách nghĩ đó đã tạo nên những sự khác biệt trong cuộc đời tôi. Câu chuyện thứ hai là về tình yêu và sự mất mát Tôi may mắn khi đã nhận ra những gì tôi yêu quý ngay từ khi còn trẻ. Woz Steve Wozniak cùng tôi sáng lập Apple tại garage của bố mẹ khi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi làm việc miệt mài trong 10 năm và phát triển từ một cái nhà xe thành một công ty trị giá 2 tỷ USD với nhân viên. Chúng tôi cho ra đời thành quả sáng tạo - Macintosh - khi tôi mới bước sang tuổi 30. Sau đó, tôi bị sa thải. Sao bạn lại có thể bị sa thải tại ngay công ty mà bạn lập ra? Apple đã thuê một người mà tôi nghĩ là đủ tài năng để điều hành công ty với mình và năm đầu tiên, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp. Nhưng sau đó, tầm nhìn về tương lai của chúng tôi khác nhau và không thể hợp nhất. Khi đó, ban lãnh đạo đứng về phía ông ấy. Ở tuổi 30, tôi phải ra đi. Những gì tôi theo đuổi cả đời đã biến mất, nó đã bị phá hủy. Tôi không biết phải làm gì trong những tháng tiếp theo. Tôi cảm thấy như mình đã đánh rơi mất cây gậy trong cuộc chơi khi người ta vừa trao nó cho tôi. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce, cố gắng xin lỗi vì đã làm mọi chuyện trở nên tồi tệ. Tôi còn nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Nhưng mọi thứ bắt đầu kéo tôi trở lại. Tôi vẫn yêu những gì tôi làm. Bước ngoặt tại Apple không thay đổi con người tôi. Tôi bị từ chối, nhưng tôi vẫn còn yêu. Vì thế tôi quyết định làm lại từ đầu. Khi đó tôi đã không nhận ra, nhưng hóa ra bị sa thải lại là điều tốt nhất dành cho tôi. Sức ép duy trì sự thành công đã được thay thế bằng tinh thần nhẹ nhàng của người mới bắt đầu lại và không chắc về những gì sẽ diễn ra. Nó giải phóng tôi để bước vào giai đoạn sáng tạo nhất cuộc đời. Trong năm năm tiếp theo, tôi thành lập NeXT và một công ty khác mang tên Pixar và phải lòng một người phụ nữ tuyệt vời, người trở thành vợ tôi sau này. Pixar tạo ra bộ phim từ đồ họa máy tính đầu tiên trên thế giới - Toy Story và hiện là xưởng phim hoạt hình thành công nhất toàn cầu. Apple mua lại NeXT, tôi trở lại và công nghệ tôi phát triển ở NeXT là trọng tâm trong cuộc phục hưng Apple. Tôi và vợ Laurene cũng có một cuộc sống gia đình tuyệt vời. Steve Jobs tại NeXT sau khi bị Apple sa thải. Ảnh khá chắc chắn rằng những điều trên sẽ không xảy ra nếu tôi không bị Apple sa thải. Nó như một liều thuốc đắng và kinh khủng, nhưng bệnh nhân cần nó. Đôi khi cuộc đời sẽ giáng một viên gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin. Tôi hiểu thứ duy nhất khiến tôi vững vàng chính là niềm đam mê. Bạn phải tìm ra bạn yêu cái gì. Nó đúng cho công việc và cho cả những người thân yêu của bạn. Công việc chiếm phần lớn cuộc đời và cách duy nhất để thực sự hài lòng là làm những gì bạn tin nó sẽ trở nên tuyệt vời. Và cách duy nhất có công việc tuyệt vời là yêu những gì bạn làm. Nếu chưa nhận ra, hãy tiếp tục tìm kiếm. Đừng dừng lại. Như mọi mối quan hệ trong cuộc đời, nó sẽ trở nên ngày càng tốt đẹp hơn qua từng năm. Câu chuyện thứ ba là về cái chết. Khi 17 tuổi, tôi đọc ở đâu đó rằng "Nếu sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng, một ngày nào đó bạn sẽ đúng". Điều đó gây ấn tượng với tôi và 33 năm qua, tôi nhìn vào gương mỗi sáng và hỏi "Nếu hôm nay là ngày cuối của cuộc đời mình, mình có muốn làm những gì định làm hôm nay không?". Nếu câu trả lời là "Không" kéo dài trong nhiều ngày, đó là lúc tôi biết tôi cần thay đổi. Luôn nghĩ rằng mình sẽ sớm chết là công cụ quan trọng nhất giúp tôi tạo ra những quyết định lớn trong đời. Vì gần như mọi thứ, từ hy vọng, niềm tự hào, nỗi sợ hãi, tủi hộ hay thất bại, sẽ biến mất khi bạn phải đối mặt với cái chết, chỉ còn lại điều thực sự quan trọng với bạn. Nghĩ rằng mình sắp chết là cách tốt nhất tôi tránh rơi vào bẫy rằng tôi sẽ mất cái gì đó. Khi không còn gì nữa, chẳng có lý gì bạn không nghe theo lời mách bảo của trái tim. Một năm trước, tôi biết mình bị ung thư. Tôi được chụp cắt lớp lúc 7h30 và nhìn thấy rõ khối u trong tuyến tụy. Tôi còn chẳng biết tuyến tụy là cái gì. Bác sĩ bảo tôi bệnh này không chữa được và tôi chỉ có thể sống thêm 3 đến 6 tháng nữa. Ông ấy khuyên tôi về nhà và sắp xếp lại công việc, cố gắng trò chuyện với bọn trẻ những điều mà tôi định nói với chúng trong 10 năm tới, nhưng giờ phải tâm sự trong vài tháng. Nói cách khác, hãy nói lời tạm biệt. Tối hôm đó, tôi được kiểm tra sinh thiết. Họ đút một ống qua cổ họng tôi xuống dạ dày và ruột rồi đặt một cái kim vào tuyến tụy để lấy mẫu tế bào khối u. Tôi giữ thái độ bình thản, và vợ tôi, cũng có mặt lúc đó, kể với tôi rằng khi các bác sỹ xem các tế bào dưới kính hiển vi, họ đã reo lên khi phát hiện đây là trường hợp ung thư tuyến tụy hiếm hoi có thể chữa được bằng phẫu thuật. Tôi đã được phẫu thuật và bây giờ tôi đã khỏe lại. Steve Jobs mất ngày 5/10. Ảnh Yahoo là lần gần nhất tôi đối mặt với cái chết. Tôi hy vọng lần tiếp theo sẽ là vài thập kỷ nữa. Không ai muốn chết. Ngay cả người mong được lên thiên đường cũng không muốn chết để tới đó. Nhưng cái chết là đích đến mà chúng ta đều phải tới. Không ai thoát được nó. Cái chết như là phát minh hay nhất của sự sống. Nó là tác nhân thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ sự cũ kỹ người già để mở đường cho cái mới lớp trẻ. Các bạn chính là thế hệ trẻ, nhưng ngày nào đó sẽ già đi và rời bỏ cuộc sống. Xin lỗi vì đã nói thẳng nhưng điều đó là sự thật. Thời gian của bạn không nhiều, đừng lãng phí bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng nghe những lời giáo điều, vì đó là suy nghĩ của người khác. Đừng để những quan điểm ồn ào lấn át tiếng nói bên trong bạn. Chúng biết bạn muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu. Khi tôi còn trẻ, có một cuốn sách thú vị là The Whole Earth Catalog Cẩm nang thế giới. Nó giống như một cuốn kinh thánh, kim chỉ nam của thế hệ tôi. Tác giả Steward Brand tạo ra nó vào thập niên 60, trước thời máy tính cá nhân. Nội dung sách được soạn bằng máy đánh chữ, bằng kéo và bằng máy ảnh polaroid. Nó như Google trên giấy vậy. Ở bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường trong ánh bình minh, bên dưới là dòng chữ "Sống khát khao. Sống dại khờ". Tôi luôn chúc điều đó cho chính mình. Hôm nay, các bạn tốt nghiệp và sắp bước vào cuộc đời mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn. Hãy luôn khao khát. Hãy luôn dại khờ". Châu An dịch 19 cuốn sách tự truyện hay kể những câu chuyện chân thực và sâu sắc về cuộc đời của những con người đáng kính trọng cả về tài năng lẫn nhân Học – EducatedCô bé Tara sống trên núi, đã vậy còn chưa bao giờ được đi học bởi vì bố của Tara – một người quyết liệt bài bác trường công cũng như bất cứ khía cạnh văn minh nào “phản tự nhiên”, phản lại ý Chúa – muốn như thế. Thậm chí cô bé này không có cả giấy khai sinh, nghĩa là trong hệ thống xã hội cô không tồn tại. Tara tồn tại theo “luật” của bố cô được định nghĩa qua những công việc nhằm sửa soạn cho ngày Tận thế, những lao động khổ ải ở bãi phế liệu, và trên hết là nề nếp khắc kỷ tuyệt đối thể hiện lòng sùng kính gái ấy lớn lên hầu như chỉ trong cảm giác vi phạm và tội lỗi – đi học là tội lỗi, rung động với bạn khác giới là tội lỗi, mặc váy và áo thun ôm sát là tay sai của quỷ Sa-tăng. Bố Tara đã nuôi dạy cô cũng như các anh chị em khác ở một “thành trì” kiên cố đến mức cô hầu như không thể quen với những lời khen, với tình cảm ân cần, ưu ái. Tara Westover không hề hư cấu chuỗi kịch tính trong đời mình đọc tự truyện, chúng ta sẽ thấy tác giả luôn lo ngại việc kể sai, kể sót từ chuỗi vận nạn của chính cô đến những tai nạn lần lượt xảy ra với các thành viên gia đình, mà hầu như tất cả đều bắt nguồn nơi tính cách, lối sống kì dị của ông bố. Song càng lật mở những trang sách thì tim chúng ta càng thắt lại với câu hỏi Sao kia, chuyện này là có thật?Tara Westover đã vượt qua cái có thật ấy, dĩ nhiên chẳng hề theo cách thẳng băng, dễ dàng, để được đi học; và mãi về sau, khi trở thành Tiến sỹ tại Đại học Cambridge lừng danh, cô đã buộc phải chấp nhận tình cảnh đứt lìa mối quan hệ với hầu hết người ruột Ký Anne FrankĐược tìm thấy trong căn gác áp mái, nơi Anne Frank đã sống hai năm cuối đời mình, từ đó cuốn đó nhật ký đặc sắc của cô đã trở thành một tác phẩm kinh điển của thế giới – một lời nhắc nhở thật mạnh mẽ về sự rùng rợn của chiến tranh và là một lời tuyên bố về tinh thần của loài 1942, Đức Quốc xã chiếm đóng Hà Lan, cô gái Do Thái mười ba tuổi cùng gia đình phải chạy trốn và sống bí mật. Suốt hai năm trời, cho đến khi nơi ẩn náu của họ bị một kẻ đê tiện chỉ điểm cho bọn Gestapo, gia đình Frank cùng một gia đình khác phải sống chen chúc trong “Chái nhà bí mật” của một tòa nhà cũ. Bị tách rời khỏi thế giới bên ngoài, họ phải đối mặt với cái đói, với sự buồn chán, với cuộc sống khắc nghiệt, bị giam hãm và mối đe dọa về bị lộ, về cái chết luôn luôn hiện diện trước nhật ký của mình, Anne Frank ghi lại một cách sống động những trải nghiệm trong thời gian đó. Suy tư, cảm động, rồi hài hước, những miêu tả của cô là một lời ca ngợi về lòng dũng cảm cũng như sự yếu đuối của con người, một bức chân dung tự họa tuyệt vời về một cô gái trẻ thông minh, nhạy cảm, một tài năng hứa hẹn đã bị cắt ngang một cách bi cuốn nhật ký này bạn sẽ thấy cảm thương lẫn kính phục nghị lực và sức sống mãnh liệt của cô gái trẻ, vượt qua sự “gặm nhấm”, “mài mòn” của những toan tính nhỏ mọn, tầm thường ngột ngạt xung quanh để sống và ước Hơi Thở Hóa Thinh KhôngKhi Hơi Thở Hóa Thinh Không là tự truyện của một bác sĩ bị mắc bệnh ung thư phổi. Trong cuốn sách này, tác giả đã chia sẻ những trải nghiệm từ khi mới bắt đầu học ngành y, tiếp xúc với bệnh nhân cho tới khi phát hiện ra mình bị ung thư và phải điều trị lâu rất yêu thích văn chương nên câu chuyện của anh đã được thuật lại theo một phong cách mượt mà, dung dị và đầy cảm xúc. Độc giả cũng được hiểu thêm về triết lý sống, triết lý nghề y của Kalanithi, thông qua ký ức về những ngày anh còn là sinh viên, rồi thực tập, cho đến khi chính thức hành nghề phẫu thuật thần kinh. “Đối với bệnh nhân và gia đình, phẫu thuật não là sự kiện bi thảm nhất mà họ từng phải đối mặt và nó có tác động như bất kỳ một biến cố lớn lao trong đời. Trong những thời điểm nguy cấp đó, câu hỏi không chỉ đơn thuần là sống hay chết mà còn là cuộc sống nào đáng sống.” – Kalanithi luôn biết cách đưa vào câu chuyện những suy nghĩ sâu sắc và đầy sự đồng cảm như bè và gia đình đã dành tặng những lời trìu mến nhất cho con người đáng kính trọng cả về tài năng lẫn nhân cách này. Dù không thể vượt qua cơn bệnh nan y, nhưng thông điệp của tác giả sẽ còn khiến người đọc nhớ – Chất MichelleNội dung của cuốn sách Chất Michelle là những câu chuyện phản ánh chân thực và sâu sắc cuộc đời Michelle Obama do chính tác giả tự kể. Qua từng trang sách, Michelle dẫn dắt độc giả bước vào thế giới riêng của bà – những trải nghiệm đã góp phần tạo nên tố chất rất riêng của Michelle, từ tuổi thơ ở Chicago đến những năm tháng giữ vị trí điều hành, bí quyết cân bằng áp lực giữa công việc và gia đình, cho đến 8 năm quyền lực sống tại Nhà Ký Che GuevaraĐây không phải là câu chuyện về những hành động anh hùng phi thường, hay là những ghi chép của một kẻ nhiều chuyện. Đây là những trải nghiệm để khám phá cuộc sống và cảm xúc thật cùng những ý tưởng trong một cuộc hành trình phiêu lưu lãng tử, đầy vất vả, gian truân xuyên Châu Mỹ La tinh hơn chín tháng của Ernesto Che Guevara và người bạn thân Alberto Granado. Cuộc hành trình thú vị của hai con người trẻ tuổi rong ruổi bên nhau trên một chiếc xe gắn máy cũ cùng với những gì chứng kiến từ thực tế đã thổi bùng lên ngọn lửa ước mơ và khát khao của một con người muốn chinh phục và thay đổi thế giới xung quanh. Và con người đó đã dám sống và làm như vậy. Con người mà sau này khiến cả thế giới phải nể phục. Con người mà cái tên đã trở nên một huyền thoại – Che!Đọc những dòng nhật ký chân thật của Che, chúng ta sẽ được sống lại, đi cùng với cuộc hành trình lý thú của Che, hiểu được tâm hồn lãng mạn, tình cảm và tính cách đặc biệt của Che, và hiểu được những gì mà chàng trai Ernesto cảm nhận được qua cuộc hành trình này đã góp phần lớn tạo nên con người Che sau sinh ra và lớn lên tại Arhentine, tham gia cách mạng và chiến đấu ở Cuba và hy sinh ở Bolivia khi 39 tuổi. Che xuất thân từ một gia đình trung lưu thuộc dòng dõi những người thích dấn thân vào những chuyện phiêu lưu, mạo hiểm. Ngay từ thời thơ ấu, Che đã nghĩ mình thuộc về thế giới này và đất nước Argentina chỉ là nơi sinh ra anh chứ không phải là nơi trú ngụ của anh. Và tất cả những yếu tố đó là cội nguồn của một đứa bé mà số phận đã định trước để trở thành một anh hùng, một con người của mọi con Truyện Andrew CarnegieAndrew Carnegie là một nhà đại tư bản của nước Mỹ nhưng cũng là một trong những người bác ái, đóng góp tài sản, tiền bạc cho sự phát triển của cộng đồng, của quê hương và nhân loại. Sinh năm 1835 ở Xcốt-len, Carnegie đã cùng với gia đình chuyển tới Mỹ. Khi trưởng thành, ở Pittsburgh, ông làm nhân viên điện báo và nhân viên thư ký trong ngành đường sắt và tiếp tục thăng tiến trong công ty đường sắt Pennsylvania. Khi Cuộc Nội chiến nổ ra, ông được giao nhiệm vụ đảm nhiệm hệ thống đường sắt và điện báo của chính phủ Mỹ và ông đã làm xuất sắc công việc này. Ông là người theo Đảng Cộng hoà và là người phản đối chế độ nô lệ. Ngoài khả năng làm việc chăm chỉ, xuất sắc và cách đối xử tốt với mọi người, Carnegie còn có rất tài giỏi trong việc xác định nghề nghiệp. Hệ thống đường sắt của Mỹ phát triển nhanh và ông nói “Việc sản xuất như của chúng tôi khó có thể phát triển để đáp ứng kịp nhu cầu của người dân Mỹ. Nhờ vậy, ông bắt đầu trở nên giàu có và sau khi bán nhà máy sắt thép lớn nhất nước Mỹ, ông trở thành người giàu có nhất thế giới. Ông về nghỉ hưu trong lâu đài Skibo yêu thích ở Xcốt-len và qua đời tại Lenox, Massachusetts vào năm chúc của ông để lại với hơn 100 triệu đô la dành cho việc xây dựng các thư viện công cộng trên khắp nước Mỹ và Anh; ông còn dành tặng rất nhiều quà cho các trường đại học. Ông cũng có nhiều đóng góp để thúc đẩy hoà bình và nghiên cứu các nguyên nhân dẫn tới chiến tranh. Dù bản thân không phải là người có văn hoá cao nhưng Carnegie đánh giá cao giá trị của tư duy cởi mở. Giống như Benjamin Franklin, ông biết rằng “nhà lãnh đạo chính là những người ham mê đọc sách” và của cải có được là từ kiến thức uyên thâm và những suy nghĩ sắc sảo. Khi xây dựng thư viện từ thiện đầu tiên, ông không có huy hiệu. Tuy nhiên ông yêu cầu người ta lấy một tấm bảng và khắc vào đó hình ảnh mặt trời cùng với các tia sáng mặt trời và dòng chữ “Hãy để cho ánh sáng chiếu rọi.”Tự Truyện Helen Keller – Câu Chuyện Đời Tôi“Tôi khởi sự kể lại đời mình với một nỗi e sợ. Nói theo cách nào đó, tôi cảm thấy một sự do dự mang tính dị đoan khi vén mở bức màn che phủ thời thơ ấu của mình như một lớp sương mù vàng vọt. Khi cố phân định những ấn tượng thuở đầu đời, tôi nhận ra rằng thực tế và trí tưởng tượng của mình khá giống nhau trong suốt những năm nối kết quá khứ với hiện tại. Người phụ nữ trưởng thành vẽ lại những trải nghiệm ấu thơ theo trí tưởng tượng của riêng mình. Bởi vì, một vài ấn tượng nổi lên rõ mồn một từ những năm đầu đời của tôi; nhưng “những bóng đen của tù ngục lại chìm vào quên lãng”.“Những bóng đen ngục tù” mà tác giả nhắc đến bắt đầu từ lúc bà chưa đầy 20 tháng tuổi, khi cơn sốt viêm màng não đã lấy đi của bà những gì bình thường nhất mà mỗi con người đều được sở hữu. Và cuốn sách mà chúng ta đang cầm trên tay cũng chính là hành trình dài hơn 20 năm mà Helen Keller đã trải qua kể từ khi trở thành người khiếm thị. Trải qua từng ấy năm sống với bóng tối và sự im lặng đến đáng sợ, nhưng những thách thức của cuộc đời dường như là không đủ để đánh gục một trong những người phụ nữ vĩ đại nhất của Thế kỷ XIX. Vượt qua thời thơ ấu gian khó trong hoàn cảnh không thể dùng đôi mắt để nhìn, đôi tai để nghe và trò chuyện như một người bình thường, Helen Keller đã trở thành một biểu tượng của tinh thần tự lực phi thường, đồng thời truyền tải nguồn nghị lực sống vô tận cho những con người cùng cảnh ngộ “Tính cách không thể phát triển một cách dễ dàng trong bình lặng. Chỉ qua thử thách và gian khổ, tâm hồn ta mới trở nên mạnh mẽ hơn, hoài bão hình thành, công thành danh tựu”.Hoang Dã – Hành trình tìm lại mình trên đường mòn Pacific CrestHoang dã là cuốn hồi ký của Cheryl Strayed về chuyến hành trình đi bộ dọc theo đường mòn Pacific Crest Trail khi cô 26 tuổi. Sau khi trải qua những năm tháng tàn tạ, mất phương hướng, phải chịu đựng cái chết của người mẹ thân yêu và cuộc ly dị đầy đau khổ, cô đã quyết tâm “xách balo lên và đi”. Và trong suốt cuộc hành trình dài hơn 1000 dặm, cô đã gặp được rất nhiều người, vượt qua nhiều thử thách tưởng chừng như không thể, để rồi chiêm nghiệm lại cuộc đời, tìm lại được chính Truyện Của Một YogiXuất bản lần đầu năm 1946, gần bảy mươi năm qua, Tự truyện của một yogi đã cuốn hút hàng triệu độc giả khắp nơi trên thế giới. Được đánh giá là một trong 100 cuốn sách tâm linh hay nhất thế kỷ 20, câu chuyện về cuộc đời đặc biệt của Paramahansan Yogananda đưa độc giả vào một hành trình khám phá khó quên thế giới của các thánh và yogi, khoa học và phép màu, cái chết và sự phục một trí tuệ uyên thâm và sự hóm hỉnh đáng mến, thầy đã soi tỏ những bí ẩn thâm sâu của đời người và của vũ trụ – mở rộng con tim và khối óc cho niềm vui, cái đẹp và những khả năng tinh thần vô hạn vốn tồn tại trong mỗi con người. Qua cuốn sách và chính cuộc đời hành đạo của mình, Paramahansan Yogananda, cũng như Gandhi, đã đưa tâm linh vào xu thế chủ đạo của xã Chuyện Thật Như ĐùaRichard Feynman 1918-1988, người đoạt giải Nobel về Vật lý, đã kể về những cuộc phiêu lưu kỳ quặc. Bằng một giọng quá tài tình ông tường thuật lại trong cuốn sách những trải nghiệm của mình khi trao đổi các ý tưởng về Vật lý nguyên tử với Einstein và Bohr cũng như các mưu mẹo về cờ bạc với Nick the Greek; khi mở những cái két khủng lưu giữ những bí mật hạt nhân được bảo quản cẩn trọng nhất; khi đệm trống bongo cho một vở ba-lê; khi vẽ một nữ đấu sĩ bò tót ở trần – và nhiều trải nghiệm khác của một bản năng rất đỗi ngạc nhiên. Nói gọn lại, đây là cuộc sống của Feynman trong tất cả niềm tự hào khác thường của nó – một pha trộn tinh tế của trí thông minh đỉnh cao, tính ham hiểu biết không có giới hạn, và sự tự tin tuyệt đỉnhLâu Đài Thủy TinhLâu đài thủy tinh là một cuốn hồi ký đặc biệt về một gia đình khác thường, mạnh mẽ và độc nhất vô nhị. Khi tỉnh táo, cha của Jeannette là một người tuyệt vời đầy thu hút giúp trí tưởng tượng của các con mình bay bổng, dạy cho các con vật lí, địa chất, và cách đối diện với cuộc sống không chút sợ hãi. Nhưng khi say xỉn thì ông lại quậy phá và không trung thực. Mẹ cô là người phụ nữ yêu thích tự do ghét cay ghét đắng cuộc sống thường nhật theo khuôn khổ và không muốn gánh nặng nuôi dưỡng gia đứa trẻ nhà Walls phải học cách tự chăm sóc bản thân. Chúng tự mặc quần áo, tự tìm thức ăn, bảo vệ lẫn nhau, và cuối cùng tìm được đường lên New York. Cha mẹ chúng đi theo các con, nhưng lại chọn cuộc sống vô gia cư trong khi các con mình làm ăn khấm đài thủy tinh thật sự đáng kinh ngạc – một cuốn hồi ký tràn ngập tình yêu của một gia đình lạ lùng nhưng chung thủy.“Chúng ta không đổi được những quân bài đã chia, chỉ có thể đổi cách chơi những quân bài đó.” Randy PauschThực tế, đã có nhiều giáo sư được mời thuyết trình “Bài giảng cuối cùng” trước khi chia tay giảng đường. Khi đó họ thường chia sẻ về những thất bại cũng như những tinh hoa rút tỉa từ cuộc đời và sự nghiệp của mỗi cá nhân. Trong khi nghe thuyết trình, cử tọa bao giờ cũng day dứt trước câu hỏi Giả như đây là cơ hội cuối cùng thì ta có thể gửi gắm thông điệp gì đến mọi người? Nếu ngày mai phải ra đi thì ta muốn cái gì sẽ là di sản để lại cho đời?Khi Randy Pausch, Giáo sư Tin học giảng dạy tại Carnegie Mellon, được yêu cầu thuyết trình một bài giảng như vậy, ông hình dung đó sẽ là buổi thuyết trình cuối cùng, bởi ông vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Nhưng bài giảng của ông – “Chạm tay vào ước mơ tuổi thơ” – không phải là về cái chết mà là về quá trình vượt qua các chướng ngại, về việc lan tỏa cách thức hiện thực hóa ước mơ đến người khác và không bao giờ để hoài phí bất kỳ khoảnh khắc nào trong đời bởi “Thời gian là tất cả những gì bạn có. Một ngày nào đó, bạn sẽ nhận ra bạn có ít hơn là bạn nghĩ”. Đó là triết lý mà Randy đúc kết từ cuộc quyển sách này, Randy Pausch đã kết hợp nhuần nhụy giữa óc hài hước, văn phong cuốn hút và sự uyên thâm, đĩnh đạc, giúp cho bài giảng của ông trở thành một hiện tượng lưu dấu ấn trong lòng các thế hệ độc giả. Đây chắc chắn sẽ là cuốn sách được chuyền tay nhau bởi nhiều thế hệ tương Nghiện Giày – Tự Truyện Của Nhà Sáng Lập NIKEMột câu chuyện cuốn hút, và truyền cảm hứng…. 24 tuổi, lấy bằng MBA ở Đại học Stanford, trăn trở với những câu hỏi lớn của cuộc đời, băn khoăn không biết tiếp tục làm việc cho một tập đoàn lớn hay tạo dựng sư nghiệp riêng cho mình… 24 tuổi, năm 1962, Phil Knight quyết định rằng con đường khác thường mới là lựa chọn duy nhất dành cho ông… Rồi ông khoác ba lô đi đến Tokyo, Hongkong, Bangkok, Việt Nam, Calcutta, Kathmandu, Bombay, Cairo, Jerusalem, Rome, Florence, Milan, Venice, Paris,, Munich, Vienna, London, Hy Lạp… Để rồi khi về lại quê nhà ở bang Oregon, ông quyết định mở công ty nhập khẩu giày chạy từ Nhật. Ban đầu chỉ một đôi để thử, rồi vài chục đôi, bán tại tầng hầm của gia đình bố mẹ Phil. Đam mê, quyết tâm, dám chấp nhận thất bại, vượt qua nhiều chông gai từ chuyện thiếu vốn, đến chuyện cạnh tranh từ đối thủ nhập khẩu khác… Phil Knight đã đưa công ty nhập khẩu giày ra đời với 50 đô-la mượn của bố phát triển đến doanh nghiệp có doanh số hơn 1 triệu đô-la chỉ 10 năm sau đó, năm Là MalalaHành trình đấu tranh cho quyền được giáo dục của một cô gái đã thay đổi thế chuyện có tác động mạnh của Malala sẽ mở ra trước mắt bạn một thế giới khác, sẽ làm bạn tin vào hi vọng, sự thật, phép màu cũng như khả năng rằng một người – một con người trẻ tuổi, có thể truyền cảm hứng, tạo ra thay đổi trong cộng đồng mình sống và xa hơn tự truyện ấn tượng và xúc động, về tinh thần nữ quyền mạnh mẽ, về cuộc đấu tranh cho quyền được giáo dục không ngừng nghỉ của một cô gái đời kỳ lạ của Nikola TeslaĐược mệnh danh là “nhà khoa học điên” của giới vật lý, Tesla là người đi tiên phong đưa kỹ thuật điện, điện từ vào đời sống. Với cách tư duy kỳ lạ của mình, ông đã có đến khoảng 300 bằng phát minh, tiêu biểu như động cơ điện không đồng bộ hay lõi Tesla. Rất nhiều phát minh của Tesla đang được ứng dụng trong các thiết bị điện xung quanh ta ngày không dễ để hiểu thấu hết những gì đang diễn ra trong đầu Tesla, một thiên tài với trí nhớ hình ảnh, biết tám thứ tiếng và có tầm nhìn vượt thời đại. Những gì ông đã viết trong quyển sách này có thể kỳ lạ và khó tin, nhưng hãy nhớ rằng, người ta đã mất gần một thế kỷ để biết những gì Tesla đề xuất là chính xác và khả thi!Hy vọng quý bạn đọc có thể nhìn ra được điều gì đó mới mẻ trong những câu chữ của Tesla, bởi đó có thể là những hiểu biết giúp ta thay đổi cả thế giới Truyện Richard Branson – Đường Ra Biển LớnVới vẻ ngoài phong trần, “bụi bặm”, mái tóc bồng bềnh và luôn chỉ diện áo sơ mi cùng quần bò, ít ai nghĩ rằng Richard Branson – người đàn ông mang phong cách “hippi” – lại là một tỷ phú giàu có, sở hữu trong tay hơn 250 công ty lớn nhỏ với doanh thu mỗi năm khoảng 5 tỷ từ những ngày đầu mới chập chững bước đi trên con đường kinh doanh đầy chông gai, Richard Branson đã tự viết nên những quy tắc của riêng mình để xây dựng một hệ thống các công ty mang thương hiệu Virgin với mật độ hiện diện rộng khắp toàn cầu, nhưng lại không hề có trụ sở chính, không hề có hệ thống phân cấp quản lý và quan liêu. Cho đến hiện tại, rất nhiều nhà kinh tế học vẫn không thể giải thích vì sao và bằng cách nào Richard Branson có thể tạo nên được những kỳ tích không tưởng với mô hình quản lý kỳ lạ như Branson đã đem đến cho nhân loại hình mẫu mới về một doanh nhân năng động, chăm chỉ và thành công cả trong sự nghiệp lẫn cuộc sống hàng ngày. Đối với ông, gia đình, bạn bè, hạnh phúc cùng những chuyến phiêu lưu mạo hiểm luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc Điều Tôi Biết ChắcCâu chuyện về Oprah Winfrey là nghị lực sống cho phụ nữ trên thế giới trong suốt 30 năm qua. Cuộc đời, những nỗ lực của bà được tập hợp trong “Những điều tôi biết chắc”. Cuốn sách chứa đựng câu chuyện, lời chia sẻ, suy nghĩ, bài học và cả lỗi lầm của Winfrey trong nhiều lĩnh vực trong đời sống. Đây được mệnh danh là một trong những cuốn sách kỹ năng sống đáng đọc, đặc biệt là cho phụ Ông Tự TruyệnCuốn tự truyện kể về những bước thăng trầm của cuộc đời Fukuzawa Yukichi từ khi sinh ra cho đến những năm tháng tuổi già. Qua từng chi tiết nhỏ, từng vấp váp trong đời sống thường nhật hiện lên chân dung một con người kiên nghị, quyết đoán, luôn độc lập trong suy nghĩ, sắc sảo trong phê phán nhưng về mặt tâm tư, tình cảm lại không kém phần trầm lắng, sâu tự truyện còn tái hiện bối cảnh phức tạp của xã hội Nhật Bản với những chuyển biến dữ dội vào nửa cuối thế kỷ XIX qua những trải nghiệm thực tế và con mắt phân tích sắc sảo của một người đương thời. Con đường chông gai của Nhật Bản trong tiếp thu nền văn minh của phương Tây để tăng cường nội lực văn hóa đã và sẽ còn để lại nhiều bài học quý giá cho nhiều quốc gia có những điểm tương đồng, trong đó có Việt thể nói, chưa đọc Phúc ông tự truyện thì chưa thể hiểu nhân cách cũng như tư tưởng của Fukuzawa Yukichi. Cuốn tự truyện không chỉ là lời tự thuật chân thực về những thăng trầm trong cuộc đời của riêng Fukuzawa mà còn tái hiện được cả bối cảnh phức tạp của xã hội Nhật Bản trong thời kỳ chuyển biến dữ dội vào nửa cuối thế kỷ XIX. Và một điều cần nói thêm rằng, tất cả những biến động lớn lao đó của lịch sử Nhật Bản được phản ánh qua những trải nghiệm thực tế, sự phân tích sắc sảo với tư cách người đương thời và bằng giọng kể chân thành, ngôn ngữ giàu nhạc điệu của Fukuzawa, nghĩa là những gì được tái hiện lại trong cuốn tự truyện khác xa với sự tường thuật khuôn mẫu ở bất kỳ một cuốn sách về lịch sử nào Năm Nô LệKhi chế độ nô lệ được xoá bỏ ở miền Bắc nhưng vẫn tồn tại ở miền Nam nước Mỹ, Slomon Northup, một công dân da đen của thành phố New York đã bị bắt cóc rồi đen bán làm nô lệ tận miền Nam. Trong số những câu chuyện về nô lệ từng được viết ra trên thế giới, 12 năm nô lệ thực sự là một cuốn sách vô song, bởi nó là câu chuyện có thật, được viết ra bởi một người từng hít thở bầu không khí tự do phương Bắc lẫn nếm mùi nô lê phương Nam, người từng có một gia đình và được tôn trọng, rồi từng trần lưng hứng đòn roi dưới mặt trời Lousiana gay gắt, đổ mô hôi, nước mắt và cả máu trên những đồn điền mía và bông, những nhánh sông của vùng đầm lầy hoang sơ nước Mỹ…Mười hai năm nô lệ có cả sự chân thật tuyệt đối cũng như một văn phong quyến rũ không ngờ. Dẫu tác giả của nó phải chịu đựng bao khổ đau, những dòng chữ ông viết ra vẫn chưa bao giờ nhuốm màu thù hận. Từ tận đáy lòng, Solomon Northup hẳn là một con người rất tin vào sự bình đẳng của con người. Và bởi chế độ nô lệ đã khuyến khích cái tàn ác trong những người da trắng tàn ác, trói buộc lòng tốt trong những người da trắng tốt bụng, nó đáng bị xoá bỏ như một tất yếu của lịch sử và lương tâm. Dựa trên cuốn hồi ký của bà Jane Hawking, bộ phim tâm lý tình cảm được 5 đề cử Oscar 2015 là một trong những tác phẩm hút nước mắt khán giả nhất năm qua. Năm 2002, A Beautiful Mind - bộ phim về cuộc đời nhà bác học John Nash của thế kỷ 20 - chiến thắng thuyết phục với 4 tượng vàng Oscar. Trong niềm ngưỡng mộ dành cho một trí tuệ siêu phàm, một tâm hồn cao đẹp cùng tâm huyết của đoàn làm phim, không ít người đã tiên đoán, sẽ có ngày Hollywood vinh danh Stephen Hawking - người khổng lồ của khoa học thế kỷ 21 như thế. The Theory of Everything, ra đời hơn một thập kỷ sau, đã biến những lời dự đoán cũng như niềm mong mỏi của khán giả yêu điện ảnh thành hiện thực. Poster phim "The Theory of Everything" - ứng viên cho danh hiệu "Phim hay nhất" của Oscar lần thứ 87. Dựa trên cuốn hồi ký Travelling to Infinity My Life with Stephen của bà Jane Hawking - vợ đầu của Stephen Hawking, bộ phim kể về cuộc đời phi thường nhưng bất hạnh của nhà vật lý, thiên văn học tài năng trên hành trình chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo, để tiếp tục theo đuổi và cống hiến cho ngành khoa học vũ không phải là bộ phim đầu tiên lấy cảm hứng về Stephen Hawking. Trước đó, năm 2004, BBC đã làm một bộ phim ngắn dưới dạng phim tài liệu về cuộc đời và số phận đặc biệt của nhà khoa học vĩ đại này. Tuy nhiên, chỉ đến The Theory of Everything, nguyên mẫu Stephen Hawking mới thực sự xúc động khi chứng kiến một bộ phim tái hiện cuộc đời mình qua lăng kính của những người khác. Nhiều khán giả cho biết, họ đã thấy những giọt nước mắt rơi trên gương mặt già nua, nhàu nhĩ của Stephen Hawking trong đêm công chiếu bộ phim hơn hai tiếng về cuộc đời ông. Tạo hình nhà vật lý học Stephen Hawking do nam diễn viên Eddie Redmayne đảm nhận. Đạo diễn James Marsh cho biết, ông đã mất gần 10 năm để chuẩn bị cho sự ra đời của The Theory of Everything. Bên cạnh nỗ lực thuyết phục bà Jane Hawking về việc chuyển thể cuốn hồi ký thành phim, James Marsh cũng gặp khó khăn không nhỏ trong việc tìm một ứng viên vào vai nam chính. Sau rất nhiều cân nhắc và đắn đo, Eddie Redmayne là cái tên cuối cùng được lựa chọn. Nam diễn viên trẻ hoàn thành xuất sắc vai trò linh hồn của cả bộ phim. Với sự hỗ trợ của êkíp hoá trang, Eddie Redmayne đã thuyết phục khán giả trong tạo hình của một bệnh nhân mắc chứng teo cơ, vật lộn với sự sống để theo đuổi kiến Redmayne cho biết, đây là một trong những vai diễn nhiều háo hức nhưng cũng áp lực nhất với anh. Để có thể hoá thân trọn vẹn trong hình hài của Stephen Hawking, anh đã bỏ không ít thời gian gặp gỡ, làm quen với nhà bác học như một người bạn, người thân và lắng nghe ông tâm sự mọi điều về cuộc đời mình. Những trải nghiệm quý giá đó trở thành động lực cho Eddie Redmayne bước lên màn ảnh không chỉ bằng khả năng diễn xuất mà còn bởi tình yêu cũng như niềm cảm phục chân thành trước một tấm gương giàu nghị vai một người đàn ông 72 tuổi khi chỉ ngoài 30 tuổi, Eddie Redmayne đã gần như thuyết phục khán giả với lối diễn xuất không quá cường điệu nhưng vẫn làm toát lên bi kịch về một số phận theo cách hết sức dung dị, chân thành. Nguyên mẫu Stephen Hawking cũng không ngần ngại bày tỏ niềm cảm phục cùng những đánh giá tích cực trước sự thể hiện của Eddie Redmayne. Sau một số dự án điện ảnh ít nhiều gây chú ý một vài năm gần đây như Les Misérables 2012 hay My Week with Marylin 2011, Stephen Hawking là vai diễn hứa hẹn đưa Eddie Redmayne đến với tượng vàng Oscar. Cả Felicity Jones và Eddie Redmayne đều được đề cử Oscar năm nay dành cho Nam và Nữ diễn viên chính xuất sắc. Dựng lên một tượng đài bằng cách giản dị nhất, James Marsh cùng êkíp làm phim đã biến câu chuyện về một "người khổng lồ" vĩ đại của thế kỷ 21 thành câu chuyện cổ tích đầy tươi sáng, lạc quan. Không đi quá sâu vào phần bi kịch cá nhân, những mặt trái của cuộc sống hôn nhân đổ vỡ, là cách đạo diễn lựa chọn để xoa dịu những mất mát, đau thương, hướng mọi người đến ngày mai và những điều tốt đẹp vẫn đâu đó quanh đây trong cuộc Theory of Everything có thể không phải là bộ phim sẽ khiến khán giả trầm trồ như A Beautiful Mind nhưng có thể làm hài lòng những người kỳ vọng vào sứ mệnh "chuyển thể trung thành" của điện ảnh. Chất liệu chân thực, cảm động từ cuốn hồi ký của Jane Hawking - người phụ nữ gắn bó với phần lớn quãng đời Stephen Hawking được đạo diễn James Marsh tái hiện lên màn ảnh bằng những thước phim giản dị, tự nhiên như chiếc camera hành trình theo chân nhân vật trên từng đoạn đường đời đáng khó có thể đưa ra một đánh giá tuyệt đối nào về tác phẩm điện ảnh được xây dựng nên theo cách này. Chỉ có thể chắc chắn rằng, những giọt nước mắt của Stephen Hawking cùng sự ủng hộ, đón nhận từ gia đình của ông ngay sau buổi công chiếu bộ phim chính là phần thưởng xứng đáng, danh hiệu đáng tự hào hơn cả cho những người đã tâm huyết làm nên The Theory of phim "The Theory of Everything" Anh Mai

kể về cuộc đời